Nguyên Đỗ

Duyên Nợ Văn Chương

Chút nghi hoặc có khi thành chuyện lớn
Như than hồng âm ỉ cháy bùng lên
Anh với em, hãy tin tưởng, đừng ghen
Nếu thắc mắc điều chi em hãy hỏi
Rất từ tốn chân thành anh sẽ nói
Chẳng dấu gì chuyện thơ thẩn vẩn vơ
Cuộc đời anh gắn bó với văn thơ
Trong tâm tưởng có muôn hình vạn trạng
Thi tứ đến nhịp vui buồn lãng mạn
Theo luồng thơ giòng mực chảy tự nhiên
Những người thường lẩm bẩm chắc là điên
Trong một thoáng đủ hờn ghen thương nhớ
Nói thật đấy, hỡi Thương Yêu, nếu sợ
Đừng vấn vương thi sĩ nợ văn chương
Văn với thơ là thang bước vô thường
Những câu, chữ là gạch xây, em ạ
Hồn lãng mạn chẳng nghĩa là buông thả
Văn thơ tình chẳng phải ngã vì yêu
Thay nhân gian xướng viết đủ vạn điều
Sứ mạng của môn sinh văn thi đạo
Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Duyên Nợ Văn Chương"